Sự sống trên thế gian nầy, có thể ví như một cơn bịnh triền miên bất tận, và cái chết mới đúng là vị thuốc làm tan cái “sống” kia, nói cách khác, chết là lành bịnh, hoặc hiểu là “sống tạm, chết là hết là vĩnh viễn”…
… nếu ai kia có thể gom được nước mắt trên thế gian làm một chỗ, thì chỗ ấy là một “khổ-hải” rộng vô ngần. Và nếu góp lại những rầu buồn của mọi người làm một, thì sẽ có một đám cháy, và trời đất sẽ bị bao phủ bởi một bầu khói đau thương vô cùng tận…
Phàm người trần thế thì ham vui và biết giận, cái giận thì tiểu nhân không chỗ nói, vẫn như một con rùa nhỏ mọn, một lần cắn, thì ngoặm đó,trời gầm ba năm chưa nhả.
(trích Thay lời tựa – Cuốn sách và tôi, Vương Hồng Sển – 2010 NXB Trẻ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét